Nombre total de pages vues

dimanche 18 décembre 2016

Năm 2006 (478-509)


Bài thứ  478 : BÓNG CHIỀU MAI

Anh đứng đợi em nơi cửa sổ
Bắt đầu sáng sớm ở ngày mai
Lòng bâng khuâng mỗi phút giây
Chuẩn bị đôi mắt chứa đầy mừng vui

Anh đem cất buồn vùi quá khứ
Cho con tim tình tự hát ca
Khi em hiện diện trong nhà
Anh không còn ngóng nhìn xa mỗi ngày

Bóng hiền thê chiều mai sẽ thấy
Chiếc xe hơi mất mấy ngày rồi
Người và xe có cả đôi
Lắp vào khoảng trống đơn côi linh hồn

Hơi thở anh nghe dồn dập quá
Mong đêm tàn mau ngả sáng lên
Ước thời gian lẹ như tên
Để anh ôm chặt hôn em không ngừng

Bài thứ  479 : CÁCH BIỆT

Không nghĩ em vô tình hờ hững
Vì lòng anh luôn vững niềm tin
Mấy ngày qua em lặng thinh
Không thư,điện thoại, tình hình ra sao?

Có lẽ thời gian đầu bận rộn
Dì và cháu lo đón ngày sanh
Khai hoa nở nhụy tốt lành
Bà ngoại của cháu hoàn thành chăm nuôi

Anh cũng ước êm xuôi tất cả
Mẹ tròn con vuông, khả ái xinh
Dì cháu tâm sự bên mình
Thương yêu đậm đặc biển tình mênh mông

Anh chế ngự tấm lòng ích kỷ
Để cho em hoan hỉ phương xa
Biết rằng em sẽ về nhà
Nhưng anh vẫn thấy lòng tha thiết buồn

Lâu nay chưa đóng tuồng xa vắng
Đôi vợ chồng đã khắng khít nhau
Bây giờ cách biệt nhớ sao
Giống như cái thuở ban đầu mới yêu

Anh tựa cửa mỗi chiều nắng tắt
Ánh hoàng hôn vừa bắt đầu lên
Góc phố vắng lặng buồn tênh
Thưa  người qua lại, mông mênh trời sầu

Anh tự hỏi em đâu rồi nhỉ?
Đêm về biết thủ thỉ cùng ai
Vắng em anh chẳng ngủ say
Từ đây đến lúc em quay trở về

Bài thứ  480 : TÔ PHẾT SƠN TÌNH

Anh cùng em vượt muôn trắc trở
Trên con đường chồng vợ tương lai
Bao nhiêu giọt lệ ngắn dài
Tuôn rơi, mới được ngày nay trùng phùng

Đừng quên lời thủy chung đã nói
Mãi bên nhau đến cuối cuộc đời
Dìu dắt an ủi không ngơi
Trên môi luôn nở nụ cười tươi duyên

Như cái buổi đầu tiên chớm nở
Hoa tình yêu bừng trổ trong tim
Hai ta điện thoại nhau tìm
Nghe lời giọng nói hai miền biển, non

Đến chết anh vẫn còn nhung nhớ
Đêm ái ân nơi ở nhà quen
Tưởng rằng lạc chốn cõi tiên
Anh đây sung sướng vô biên chẳng ngờ

Và không để ngăn bờ hạnh phúc
Anh quyết định tới lúc sống chung
Bỏ miền núi lửa xuống vùng
Biển Montp em với anh cùng phu thê

Năm năm rồi cơn mê chưa hết
Anh và em tô phết sơn tình
Uyên ương thi sĩ thêm xinh
Dù nay tuổi tác chúng mình già nua

Bài thứ  481 : MỘNG TÌNH

Sao em không nói ngập ngừng
Mắt em chứa lệ lưng lưng trong tròng
Chuyện gì xảy đến phải không?
Chắc là chẳng được vui lòng hai ta

Nhìn em khóc tôi đoán ra
Tình mình trắc trở sắp xa nhau rồi?
Song đường không chịu nhận lời
Bắt em chấp nhận cưới người không yêu?

Thôi em trả hiếu thuận chìu
Cha mẹ già muốn em nhiều sướng thân
Em đừng khóc tôi tủi thân
Lỡ sanh nhằm kiếp nghèo nàn mất em

Kiếp này mình chỉ có duyên
Yêu bao nhiêu đó là tiên cõi trần
Ngày mai xác pháo đầy sân
Xe hoa đến rước em dâng cuộc đời

Hãy vui ngày mới  quên tôi
Xin đừng vương vấn để rồi khổ nhau
Em có hạnh phúc tôi cầu
Gia đình em mãi dạt dào ấm êm

Kể như giấc mộng, nhé em
Chuyện tình hai đứa cất riêng góc đời
Đến khi trút cạn làn hơi
Xuôi tay nhắm mắt xa rời dương gian

 Bài thứ  482 : TỪ NAY ĐẾN NGÀN SAU

Từ nay cho đến ngàn sau
Yêu thương đều nói những câu trữ tình
Ngọt ngào bao bọc niềm tin
Như hạt ngọc quí giữ gìn cất riêng

Từ nay cho đến triền miên
Thế hệ sau trước nối liền những câu
Chân tình đôi lứa yêu nhau
Đời đời ao ước nên khâu vợ chồng

Từ nay cho đến mênh mông
Kiếp người tái tạo vẫn không đổi dời
Chữ yêu không thiếu trong lời
Gái trai gặp gỡ lòng khơi mộng tình


Bài thứ  483 : ANH VẪN BIẾT

 Anh đã viết những lời ca ngợi
Kết thành bài thơ gởi tặng em
Anh nghe tiếng hát con tim
Hòa âm đại tấu vang rền trời xanh

Anh nâng niu một cành hoa nở
Buổi chiều hè gặp gỡ tỏa hương
Ước ao sánh bước chung đường
Cạn ly hạnh phúc, yêu thương suốt đời

Em đã đọc những lời anh viết?
Những ngày qua tha thiết nhớ sao
Đáy lòng sóng biển rạt rào
Dâng niềm tin tưởng ngút cao tận trời

Chữ phu thê đời đời ghi khắc
Suốt kiếp này thắt chặt dây duyên
Dù em mắc bệnh kinh niên
Anh đây chẳng có ngả nghiêng tấm lòng

Thương em hơn, mặn nồng gấp bội
Không hững hờ, lạnh gối chăn nhau
Em buồn anh có vui đâu
Em vui anh thấy một bầu trời xuân

Từ sống chung chưa lần xa vắng
Nay vì trách nhiệm em ra đi
Làm tròn bổn phận người Dì
Giúp cháu sanh đẻ đến khi yên bề...

Dẫu biết em sẽ về mai mốt
Nhưng tâm anh vẫn thốt tiếng rên
Sáng nhìn ánh mặt trời lên
Chiều hoàng hôn tắt, bóng đêm phủ trùm...

Bài thứ  484 : XA NHAU MỚI NHỚ VÔ BỜ

Đêm thâu lạnh lẽo em ơi!
Từ tim anh dội tiếng rơi giọt buồn
Anh muốn đôi mắt khép luôn
Để ngăn giòng lệ nhớ tuôn dạt dào

Giờ đây em ở phố nào?
Pa-ris đô thị biết bao ánh đèn
Người qua kẻ lại bon chen
Đắm say ảo ảnh, bạc tiền rải tung

Montpel-lier tỉnh lẻ lạnh lùng
Anh đang chống chỏi não nùng tấn công
Thời gian xa vắng đợi mong
Biết rằng mai mốt em dong lại về

Nhiệm vụ như một lời thề
Em đi giúp cháu lo bề đẻ sanh
Đó đây chồng vợ cũng đành
Anh nào dám nghĩ quẩn quanh chuyện gì

Riêng em đừng có diễn suy
Ở nhà anh vẫn khắc ghi nhớ lời:
Gìn giữ sức khỏe cơ ngơi
Ăn uống đều độ, không lơi điện đàm

Em phương bắc anh trời nam
Mai về gặp lại, mình làm bài thơ
Xa nhau mới nhớ vô bờ
Kề cận, gần gủi hững hờ nhớ nhung

Bài thứ  485 : ƯỚC MƠ

Anh và em mơ ước
Tương lai thành vợ chồng
Mình quyết không lùi bước
Dù trắc trở núi sông

Bảo vệ tình cho được
Sắc hương mãi thắm nồng
Trên đường đời xuôi ngược
Anh và em một lòng

Hiệp ý hai là một
Để có được mai sau
Tổ ấm xinh tươi tốt
Đôi uyên ương bền lâu

Anh xướng thơ em họa
Quên ngày tháng qua mau
Sống xứ người ròng rã
Cội nguồn tận nơi đâu?

Lỡ sanh kiếp ly biệt
Đành cam chịu biết sao
Gởi hồn thơ thương tiếc
Quê hương mình biết bao

Anh và em mơ ước
Vợ chồng sống bên nhau
Đến ngày nước non được
Trở lại xưa thuở nào...

486.EM ĐÃ VỀ

Fred viết email cho biết
Em đã rời khỏi Paris
Lúc chín giờ mười sáng
Lòng anh hết lo chi

Thời gian hết ngao ngán
Tan biến mọi ưu buồn
Anh chuẩn bị bánh tráng
Làm gỏi cuốn thật ngon

Sáu giờ chiều anh tưởng
Em đã về tới nhà
Tám giờ tối chẳng thấy
Em vẫn còn đâu xa?

Dẫu biết không lâu nữa
Em sẽ về tới nơi
Anh vào ra tựa cửa
Náo nức lòng chẳng vơi

Đắn đo anh đổi ý
Bữa ăn em thiết tha
Một nồi canh bầu luộc
Trứng xào với khổ qua

Hơn chín giờ đêm đến
Bỗng nghe tiếng ngọt ngào
Rồi em đã xuất hiện
Anh vui mừng biết bao

Hai cánh tay mở rộng
Anh ôm siết thân em
Những nụ hôn nóng bổng
Được dịp dính môi mềm
100806

Bài thứ  487 : SẦU GIĂNG TRĂM MỐI

Đã bao nhiêu ngày em đi xa
Lá bấy nhiêu chiều nhìn bóng tà
Lá rụng bay theo cơn gió thổi
Lòng anh tràn ngập ngẩn ngơ ra

Em ơi! Nỗi buồn giăng trăm mối
Anh biết mối nào không xót xa
Tháo gở tâm hồn hết bị trói
Nhớ em từng giây phút trôi qua

Em ở Pa-ris được mấy ngày?
Còn bao nhiêu ngày vắng nơi đây?
Một căn nhà nhỏ đang chờ đợi
Hình bóng ai về vui lắm thay!

Dù lúc ra đi em có nói:
Xa anhvài bữa, em về ngay
Anh đừng để thân thể mòn mỏi
Bệnh hoạn, lòng em đau xót đầy!

Nhưng anh vẫn thấy buồn da diết
Vì cận kề quen bóng có đôi
Nay vắng em, đìu hiu gối chiếc
Đêm về dỗ giấc ngủ đơn côi

Bao nhiêu đêm thức rồi không biết?
Em có như anh nôn nóng lòng?
Mơ ước ngày về lại thống thiết
Bướm hoa say đắm thỏa chờ mong

Bài thứ  488 : TRỄ HẸN

Anh thấy vui mừng không thể tả
Trong khắc giây em đã về đây
Xa nhau chỉ có mười ngày
Mà anh tưởng tượng thật dài vô biên

Em biết không cháu Hiền điện thoại
Khoảng tám giơ tối hỏi thăm em
Anh nói chưa thấy bóng chim
Trở về tổ ấm, im lìm còn đây

Sợ cháu lo anh thay đổi giọng
Có thể Dì bị đọng kẹt xe
Bởi vì đường xá mùa hè
Đông như bầy kiến, người xe dập dìu

Tuy nói vậy, anh nhiều tưởng tượng
Trên đường đi em vướng say mê
Chụp hình thắng cảnh quanh lề
Nên em mới trễ giờ về bên anh

Bài thứ  489 : CHÚC EM

Chúc em lời chúc nồng nàn
Hơn hương bát ngát dâng tràn vườn yêu
Năm mươi lăm tuổi về chiều
Nhưng niềm vui đến thật nhiều cho em

Chúc em vạn sự êm đềm
Tiếng đàn hạnh phúc triền miên không ngừng
Dù em mắc bệnh đau lưng
Anh đây mãi mãi chẳng dừng thủy chung
23 tháng 8 năm 2006

Bài thứ  490 : GỬI VỀ EM

Đêm giáng sinh muôn ngàn tinh tú
Lấp lánh trời cao tụ sáng ngời
Trần gian tĩnh lặng không vơi
Lời cầu khấn nguyện dội trời tiếng chuông

Nhà thờ đổ như luồng gió mát
Xoa dịu tâm hồn rào rạt yêu thương
Gặp nhau trên vạn nẻo đường
Ly hương chan chứa tủi buồn ngày qua

Bỏ tất cả ra khơi ngơ ngác
Trong đêm tối sống thác kề bên
Hãi hùng tiếng thét vang rền
Từ trên mặt biển tiếng thuyền nhân la

Cầu cứu cõi bao la vô định
Máu xương tan chẳng tính được đâu
Quê hương dân tộc khổ đau
Triền miên khắc khoải, lệ sầu mãi rơi

Gửi về em những lời chân thật
Từ trái tim giấu cất bóng hình
Dáng em như đoá hoa xinh
Tỏa hương lan dưới bình minh thuở nào

Trên cành cây biết bao chim hót
Trong công viên in gót tình nhân
Đôi ta say đắm vô ngần
Tràn đầy mơ ước vẹn phần lương duyên
25 08 06

Bài thứ  491 : NHỚ MÃI

Tôi nhớ mãi những gì trong dĩ vãng
Dù bánh xe đời cán chết tình ta
Liệm kỷ niệm đầu mới quen thiết tha
Mong lễ cưới không xa ngày hạnh phúc

Tồi nhớ mãi lời nói ai từng chút
Dù nay sống trong phút cảnh cô đơn
Không trách ai mà tôi chỉ tủi buồn
Cuộc tình sao sớm buông rời mộng ước

Tôi nhớ mãi những hình ảnh ngày trước
Đẹp biết bao cùng bước dưới trời mưa
Tim lòng tôi náo nức tả sao vừa
Khi cất tiếng nhau đưa lời tình ái

Tôi nhớ mãi nụ hôn đầu nồng cháy
Đến cuối đời mình thấy vẫn còn mơ
Dù là tan vỡ, đứt đoạn đường tơ
Duyên hai đứa bây giờ thành quá khứ
260906

Bài thứ  492 : KHỐI TÌNH BỎ LẠI

Tôi như tượng đá đứng nhìn
Người đi bỏ lại khối tình vỡ tan
Mặc ai bi lụy dâng tràn
Trái tim rướm máu muôn ngàn đớn đau

Làm sao quên được ban đầu
Gặp gỡ khao khát bên nhau suốt đời
Tim lòng nhộn nhịp không vơi
Mỗi khi hò hẹn trao lời tình thêm

Mong rằng không gãy cầu duyên
Tròn câu hạnh phúc, thần tiên mai này
Ngờ đâu uống giọt đắng cay
Sầu tuôn như thác, người quay gót rồi

Dáng người vẫn ngự hồn tôi
Dù nay đổ vỡ, rẽ đôi đường tình!
Kỷ niệm đầu mãi đẹp xinh?
Đẹp xinh đến cuối đời mình không phai!
270906

Bài thứ  493 : EM LẠI ĐI

Sáng nay em lại đi Paris
Một mình một ngựa lòng ghi thêm buồn
Anh đây nuốt lệ sầu tuôn
Chiếc xe lăn bánh, quay cuồng trí anh

Vi trặc chân phải cam đành
Để em lặng lẽ một mình ra đi
Cái chân đau có sá gì
Anh lo âu nhứt: em đi một mình

Đường xa thăm thẳm một nghìn
Một nghìn cây số bởi tình thâm sâu
Dì cháu máu mủ bỏ đâu
Người dưng khác họ thương nhau cũng ngoài!

Cầu xin em gặp điều may
Đến nơi đến chốn anh đây vui mừng
Dù anh chống gậy lê chưn
Như là đứa bé tập từng bước đi

Cô đơn nhận chịu những gì
Số mệnh đặt sẳn trách chi cuộc đời
Phũ phàng cay đắng không vơi
Trần gian cõi tạm kiếp người đó thôi

Anh mong trả hết cho rồi
Mai về cát bụi luân hồi xin ngưng
081006

Bài thứ  494 : HAI CHỮ KEO SƠN

Tôi tưởng không còn gặp phũ phàng
Con đường hạnh phúc rộng thênh thang
Gần nhau sưởi ấm khi trời lạnh
Ôm ấp từng đêm trọn thiếp chàng

Tôi tưởng đắng cay đà rã gánh
Nào ngờ sầu tủi vẫn vương mang
Trái tim tôi thấy tan từng mảnh
Nhìn dáng em đi khuất nẻo đàng

Em lại xa rời nơi tổ ấm
Túp lều lý tưởng vắng tiếng em
Một bầu không khí buồn sâu đậm
Nghe tiếng gió thu tạt trước thềm

Lê bước chân đi bên gậy cấm
Một mình xoay sở suốt ngày đêm
Đời tôi sao mãi chìm thăm thẳm
Hai chữ keo sơn thật khó tìm?
091006

Bài thứ  495 : BẤT HẠNH

Có câu “ máu chảy ruột mềm”
Họ hàng ghét đắng cũng tìm gặp nhau
Người dưng ý hợp tâm đầu
Thương yêu cho lắm bỏ nhau dễ dàng

Thề nguyện là chuyện dối gian
Đầu môi chót lưỡi, tâm can phải nào...
Một mực vì nghĩa tình trao
Chẳng qua là trả nợ bao kiếp chờ

Tôi luôn sống cảnh hững hờ
Vô tình bất nghĩa, bơ vơ lạnh lùng
Sa cơ, hoạn nạn, lâm chung
Mới biết rõ mặt ai cùng với ai?

Buồn tủi thân thể hôm nay
Tật nguyền lê lết đêm ngày mình thôi
Bạn đời ơi, người đâu rồi?  
Số mệnh bất hạnh tình tôi kiếp này!
101006

Bài thứ  496 : HẠNH PHÚC XA RỒI

Rồi mai tôi cũng sẽ đi xa
Nhưng chẳng giống em đi bỏ nhà
Tôi dẫn linh hồn đi vĩnh viễn
Về nơi nguồn cội sinh tôi ra

Mai tôi có đi xin đừng tiễn
Đừng nhỏ lệ thương tiếc xót xa
Hình bóng tôi sá gì quyến luyến
Để lòng em đẹp mãi như hoa

Tôi là hạt bụi bẩn nhơ thôi
Hãy phủi sạch đi hết cho rồi
Gánh nặng trần ai mà tạo hóa
Dựng lên cuộc đời em và tôi

Ước mong kề cận, không đôi ngả
Nhưng có ngờ đâu em bỏ tôi
Ngày tháng tôi sống hiu quạnh quá
Trong căn nhà hạnh phúc xa rồi
171006

Bài thứ  497 : CHIỀU THU

Lá vàng rơi, lá vàng bay
Bay trong gió phất thu lay trời sầu
Anh nghe tiếng nhạc vẳng đâu
Từ nơi chiếc máy thu thâu bao giờ

Chiều nay anh thấy bơ vơ
Cõi lòng trống vắng, thẫn thờ vào ra
Ngọt ngào lời nói ngày qua
Của em quyến rủ đậm đà tình thêm

Nắng thu trải nhẹ bên thềm
Bao nhiêu mộng mị dịu êm đưa vào
Tâm hồn thi sĩ bật trào
Lời thơ như thác suối xao xuyến đời

Lá lìa cây, lá vàng rơi
Rơi đầy mặt đất, phủ trời thu sang
Bao nhiêu lá rụng úa vàng
Vắng em anh nhớ ngập tràn bấy nhiêu
191006

Bài thứ  498 : CHUẨN BỊ HÀNH TRANG

Chuẩn bị hành trang giã biệt đời
Cửu tuyền là chốn để cơ ngơi
Luân hồi một kiếp xong vai trả
Trả lại trần gian mạng sống người

Mãn hạn tình đời bao nghiệt ngả
Thương yêu, bạc đãi, khóc hay cười
Không màng tủi phận cô đơn quá
Sớm nắng, chiều mưa trắng cả trời

Chuẩn bị hành trang giã biệt em
Sáu mươi hai tuổi đến bên thềm
Chờ anh trả hết tình duyên nợ
Nợ kiếp phu thê mới kiếm tìm?

Cách biệt... xin em đừng bỡ ngỡ
Cho anh thanh thản phút hồn nhiên
Xuôi tay nhắm mắt ngừng hơi thở
Sống thác thiên thu tạo hóa truyền
 251006

Bài thứ  499 : QUẢ BÁO

Có những đêm tôi tự hỏi lòng
Đến khi nào hết cảnh chờ mong
Ai đi chẳng nói ngày về lại
Dưới mái nhà xưa sống mặn nồng

Biển cả trùng khơi dâng trở ngại
Đưa con thuyền thoát khỏi cơn giông 
Bây giờ nỡ để tôi tê tái
Quạnh quẽ tình thương của vợ chồng

Kiếp trước tôi đây chắc phũ phàng?
Để ai đau khổ sống lầm than
Kiếp này quả báo tôi rồi đó
Nhận lãnh cô đơn với lỡ làng

Chiếc lá thu chiều bay trước ngõ
Tim tôi cũng héo úa  muôn ngàn
Cây tình hạnh phúc hoa đang trổ
Bỗng trận mưa đời xuống phá tan
261006

Bài thứ  500 : VÔ TÌNH

Không biết ai thật vô tình
Em đi để giúp cháu mình đơn côi
Còn tôi nào có hé môi
Dù chân bị trật gân, ôi nhọc nhằn

Một mình lê lết khó khăn
Nương theo chiếc gậy, uống ăn qua ngày
Trở trời đau nhức lưng thay
Tôi muốn xoa bóp chẳng ai làm giùm

Nhà ai đông đúc sê-sum
Không khí nhộn nhịp cuối tuần vui tươi
Gia đình tôi nghĩ buồn cười
Cô đơn còn bớt bỏ người ra đi

Vì tôi có giá trị gì
Cái thân chùm gởi sá chi nặng lòng
Vô tình nước mắt chảy không
Canh thâu thao thức mênh mông lạnh lùng
271006 

 Bài thứ  501 : NẾU MỘT MAI

Anh không biết nói gì hơn nữa
Chỉ một lời chan chứa yêu em
Đến khi anh xuống cửu tuyền
Vẫn chưa tan rã hương duyên cõi trần

Dù huyền ảo nợ nần kiếp trước
Kiếp này lên sánh bước cùng nhau
Thì mong mãi hợp tâm đầu
Hành trình cho trọn chuyến tàu yêu thương

Anh đau khổ vô lường nếu lỡ...
Một mai em hết ở bên anh
Nói gì thêm nữa cam đành
Thả buông hình bóng lòng anh tôn thờ

Nhưng  anh chẳng bao giờ oán hận
Tiếng yêu em anh vẫn khắc ghi
Trong tim, giọt lệ sầu bi
Cô đơn anh rước, bởi vì mất em...?
281006

 Bài thứ  502 : ĐÂU LÀ CHÂN LÝ 

Người đã cương quyết ra đi
Mặc tôi đang bị chân đi nạng rồi
Bây giờ người nỡ bỏ tôi
Dẫu bao năm sống có đôi vợ chồng

Từ đây lạnh lẽo phòng không
Đêm về nằm dỗ giấc nồng khó khăn
Chẳng màng nghĩ đến uống ăn
Nỗi buồn đâu mãi kéo giăng phủ lòng

Muốn đời buông xuống hố chông
Đâm tim xuyên óc, cho xong kiếp người
Sống làm chi chẳng vui tươi
Hết ân, hết nghĩa, tình người cũng không

Tháng ngày lây lất lưu vong
Chịu bao tủi nhục, mênh mông trời sầu
Tưởng người tri kỷ ngờ đâu …
Không là chân lý mà câu dối lòng!
291006

Bài thứ  503 : TRĂM NĂM MONG ĐỢI

Trăm năm mong đợi cái gì?
Đổi đời sum hợp, chia ly không còn
Mỗi người đều được ngủ ngon
Tình thương dân tộc, nước non đời đời

Đùm bọc, chia sẻ khắp nơi
Buồn tan, vui động, dưới trời đẹp xinh
Bướm hoa trong nắng bình minh
Tô thêm đậm nét nghĩa tình đồng hương

Trăm năm chờ đợi phố phường
Thay tên đổi họ lại đường cũ xưa
Tự Do, Công Lý... chiều mưa
Sài-gòn vui phút giao thừa đón xuân

Múa Lân chiêng trống vang rần
Trong mấy ngày Tết xa gần gặp nhau
Trẻ già đều chúc mừng câu
Bước sang năm mới lộc nhiều, bình an...

Trăm năm chim đã lạc đàn
Mong sao về lại tổ hang thuở nào
Gió giông tàn phá đổ nhào
Thanh bình tan biến, lao đao nghìn trùng

Mấy ai còn giữ thủy chung?
Tình chàng ý thiếp, hiếu trung vẹn toàn
Bể dâu vùi lắp sắt son
Bao giờ mới hết mỏi mòn... trăm năm?
171106 

Bài thứ  504 : QUỐC PHỤC
ÁO DÀI VIỆT NAM

*Họa bài Nét Đặc Thù
Chiếc áo dài Việt Nam
Của Nữ thi sĩ Minh Hồ Đào

Ôi diễm tuyệt, thật là diễm tuyệt
Từ xưa nay dân Việt phô trương
Áo dài trông đẹp dễ thương
Ôm thân biểu lộ, nét đường đài trang

Làm say đắm nhân gian  tha thiết
Áo dài ta thanh khiết vô ngần
Phất phơ tà áo lâng lâng
Cõi lòng người ngắm trào dâng biển tình

Duyên dáng của thân hình thiếu nữ
Ẩn trong áo bất tử phương Nam
Mỗi khi dự lễ hoa đăng
Hân hoan rực rỡ như trăng ngày rằm

Dù vật đổi ngàn năm vẫn giữ
Nét riêng tư luôn ngự xuân mai
Tâm người mãi mãi không phai
Chẳng thay quốc phục áo dài Việt Nam
191106


NÉT ĐẶC THÙ
 CHIẾC ÁO DÀI VIỆT NAM

Áo dài Việt Nam, ôi diễm tuyệt
Cổ chí kim dân Việt phô trương
Thân ngọc ngà tạo hóa thương
Cho ngự trần thế khoe đường đài trang

Quyến rủ lòng nhân gian tha thiết
Chiếc áo dài tác tuyệt vô ngần
Mỗi làn gió thổi lâng lâng
Hồn người chiêm ngưỡng triều dâng sóng tình
Buông lời khen dáng hình tiên nữ
Trong áo dài bất tử Việt Nam
Những lần Đại Hội hoa đăng
Thướt tha hoa bướm tắm trăng ngày rằm

Dân Việt Nam ngàn năm gìn giữ
Nét đặc thù tình tự mảnh mai
Cho dù dâu bể không phai
Cổ truyền lễ phục áo dài Việt Nam
Minh ̀ Đào
181106



Bài thứ  505 :  THỦY CHUNG
*Kính tặng chị Lâm Trọng Mai

Hai lăm tuổi gãy ân tình
Thủy chung ở vậy một mình nuôi con
Không màng đến chữ yêu còn
Dù bao bướm lượn mỏi mòn chờ trông...

Thời gian đơn độc má hồng
Chăm lo con cái, chỉ mong thành tài
Sắc hương dẫu nhạt màu phai
Cuộc đời, sự nghiệp, miệt mài lương y

Như từ mẫu quãng độ trì
Giờ đây ham thích viết ghi thế thời
Cho qua ngày tháng xứ người
Hợp cùng bằng hữu hát vui cuối đời
231106

Bài thứ  506 : ĐƯỜNG TA ĐI
*Kính tặng nhạc sĩ lmst

Đường ta đi cứ bước đi
Song luôn gìn giữ thành trì niềm tin
Tin rằng công việc của mình
Không gây tác hại đến tình nhân gian

Đường ta đi có muôn ngàn
Chông gai, bẫy sập, đang bàn luận, ta...
Xem như hạt bụi bao la
Bay trong trời đất lẫn hòa yêu thương

Biết bao bằng hữu cùng đường
Văn thơ, âm nhạc vô lường, truyền lưu
Mai sau thế hệ mặc dù...
Sao dời vật đổi, nghìn thu vẫn còn
271106

Bài thứ  507 : THÂN CHÙM GỞI

Năm xưa giặc Bắc đổ quân
Phương Nam thất thủ toàn dân vào tù
Hờn căm chồng chất, nghìn thu
Con Hông cháu Lạc lãng du xứ người

Sầu thân chùm gởi khắp nơi
Trên toàn thế giới mong đời đổi thay
Giang sơn trở lại như ngày
Xa xưa cuộc sống vui say thanh bình

Giặc vào thống trị dân tình
Lầm than đói khổ điêu linh không ngừng
Phong trào phục quốc tưng bừng
Niềm tin mãnh liệt bỗng dưng tiêu tàn

Do lòng ganh tị còn mang
Cái tôi chưa xóa khó đoàn kết nhau
Khi nào hết cảnh thương đau?
Bôn ba chấm dứt, đáp tàu hồi hương?
301106

Bài thứ  508 :  THỨC TRẮNG

Có lẽ đêm nay không ngủ được
Vì lòng tôi tràn ngập mưa buồn
Không nghĩ rằng xảy ra chận trước
Đem nguồn vui thoát cảnh quay cuồng

Xin tạ lỗi tâm hồn sáng suốt
Cảm thông giùm tình huống ngoài khuôn
Tôi thấy từng sớ thịt giá buốt
Nổi lên hành hạ lúc nào buông?

Cổ họng tôi khô dù uống nước
Hết ly này, ly khác không vơi
Cơn khát làm chân rung mỗi bước
Thấu tim tôi muốn đứt làn hơi

Tôi mở ngăn tủ tìm kiếm  thuốc
Hôm qua ai vội vã cho tôi
Dể bóp xoa, uống trị cấp tốc...
Như cơn đau đã hết lâu rồi !
021206

Bài thứ  509 :  XUÂN DĨ VÃNG

Xuân về gợi nhớ xuân xưa
Trần gian chào đón  giao thừa khắp nơi
Rền vang tiếng pháo ba mươi
Nhà nhà trưng diện, lòng người cầu xin...

...Đời như hoa nở bình minh
Sang năm mới gặp trăm nghìn điều may
Công danh, phúc lộc tràn đầy
Gia đình đoàn tựu, sum vầy cháu con

Từ khi thay đổi ... Nước non !
Bao nhiêu cảnh đẹp chỉ còn trong mơ
Người đi kẻ ở mong chờ...
Quê nhà trở lại nên thơ thuở  nào
171206

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire