Nombre total de pages vues

dimanche 18 décembre 2016

Năm 2006 (457-477)


Bài thứ 457 : GIỮ VẸN LỜI THỀ

Tôi đây buồn, ai vui nơi đó
Chiều chiều tôi đứng ngó trời mây
Lòng héo hon, mắt đỏ cay
Trách tôi già vẫn thơ ngây tin lời

Mới hôm nào hương đời bát ngát
Ai cho tôi uống bát nước tình
Để tôi tiếp nối hành trình
Tương lai hạnh phúc gia đình cùng ai?

Bao năm sống miệt mài êm ái
Tưởng không còn gì phải sầu đau
Cận kề chẳng phút rời nhau
Tình chàng ý thiếp trước sau một lòng

Có ngờ đâu tôi trồng cây khổ
Khổ vì thương dẫu nổ tan đời
Ai gài gai nhọn máu rơi
Bàn tay ươm mộng tuyệt vời ước mơ

Paris chan chứa trời thơ biển hát
Muôn tiếng cười như thác suối reo
Ai say mê quên cảnh nghèo
Bữa cơm đạm bạc, bọt bèo mình tôi

Ở tỉnh lẻ đơn côi quanh quẩn
Ngày qua ngày thơ thẩn vào ra
Chăm sóc từng chậu Quỳnh Hoa
Vườn rau, bầu bí, bạc hà... tươi xanh

Montpellier, rạt rào biển xanh nắng ấm
Cảnh hữu tình sâu đậm biết bao
Vậy mà ai nỡ đành nào
Bỏ đi không thấy lao xao tâm hồn

Có lẽ Paris dập dồn nhộn nhịp
Nên ai đi chẳng thiết tha về
Căn nhà nhỏ bé đồng quê
Có người giữ vẹn lời thề...đợi mong

“ Khi nào trời lặn hướng đông
Thì đây mới đứt chỉ hồng nợ duyên”
Montpellier, 030806

Bài thứ 458 : CÕI TRẦN GIAN

Tôi bỏ phó cho đời trôi dạt
Tấm thân này: hạt bụi trần gian
Trôi lăn bể khổ miên man
Kiếp người đeo đuổi hèn sang không ngừng

Em tiếp tục...? Tôi dừng chân nghĩ
Cho tâm hồn mộng mị thả buông
Lợi danh như một vở tuồng
Màn nhung khép lại vui buồn mặc ai

Tôi vẫn biết em hoài ước vọng
Cửa tương lai mở rộng tuổi tên
Riêng tôi từ giã vương lên
Vì nhìn thấy cõi mông mênh dã tràng

Chốn thiền môn cũng màn không thật
Hỏi làm sao còn đặt niềm tin
Nói ra thêm tội lỗi mình
Thôi đành câm nín giữ gìn đẹp tươi

Bài thứ 459 : EM ĐÂU RỒI

Sáng nay tôi thức dậy
Nghe ngoài trời mưa rơi
Mở cửa sổ hít lấy
Gió mát thổi không vơi

Nhìn xuống mặt đường thấy
Người đi bộ, xe hơi
Vội vàng tuông tháo chạy
Trốn tránh sợ ướt người

Bỗng dưng tôi lẫn thẫn
Đưa mắt tìm khắp nơi
Bãi xe đầy chỗ trống
Tâm trí tôi rối bời

Hỏi xe em đâu  mất?
Tôi kêu em hết hơi
Căn phòng ngủ lạnh ngắt
Đang ướp da thịt tôi

Giậc mình tôi tỉnh giấc
Cơn mê sảng mà thôi
Nỗi buồn dâng tràn ngập
Em đã đi lâu rồi!

Bên ngoài mưa vẫn rớt
Vài chiếc lá vàng bay
Trong lòng tôi từng đợt
Lửa nhung nhớ cháy hoài

Bao lần tôi dập tắt
Để tâm thần thảnh thơi
Nhưng ngày càng dầy đặc
Nỗi cô đơn khắp nơi

Em lúc nào quay gót
Trở về mau em ơi!
Cùng tôi vui ca hát
Quên nỗi khổ cuộc đời

Định mệnh đã sắp đặt
Hãy an phận mình thôi
Hai ta đầu đã bạc
Mong phước đến tàn hơi!
040806

Bài thứ 460 : CHÚC EM

 Chiều nay nhà có khách
Đón anh chị Đề sang
Anh lau bàn ghế sạch
Dọn dẹp thật gọn gàng

Chuẩn bị hộp trái vải
Để tủ lạnh đàng hoàng
Khách đến đem ra đãi
Mát lòng, cơn nóng tan

Vắng em buồn biết mấy
Thiếu tiếng cười dòn rang
Cõi lòng anh trống trải
Mất bàn tay đảm đang

Anh lo lắng ái ngại
Sợ sơ sót mọi đàng
Anh nhủ thầm tự hỏi
Có em đâu ngỡ ngàng?

Em ơi, em có thấy
Nhà cửa đã khang trang
Phương xa em khoẻ đấy
Anh ở nhà chẳng nhàn

Sáng thì lo nấu nướng
Ăn cơm có một mình
Không có em bồi dưỡng
Anh gầy như cây đinh

Ngày ăn có một bữa
Để bụng đói ngủ luôn
Cho sụt ký lô nữa
Đến khi bằng que tăm

Em cứ ở Paris nhé
Chúc em nhiệm vụ thành
Trời sanh voi sanh cỏ
Đừng có lo cho anh
 050806

Bài thứ 461 : CHUNG ƯỚC MUỐN
*Cảm tác bài Nỗi Niềm Riêng
Của Nữ thi sĩ Minh Hồ Đào


Sáng hôm nay bỗng dưng mưa tầm tả
Hơi gió lùa làm ấ́m lại con tim
Mấy ngày qua không có em kề bên
Nằm ôm ấp, triền miên anh thấy lạnh

Montpellier, trở trời nhiều gió giông thổi mạnh
Nhưng xoa dịu cơn nóng đốt da người
Tiếng kêu la vang thấu khắp mọi nơi
Ôi! Năm nay sao trời nóng nực quá!!!

Vắng bóng em, nhà trông buồn tơi tả
Tiếng mưa rơi, lòng giá buốt tận cùng
Bài vọng cổ anh hát giấu nhớ nhung
Kỷ niệm hai ta cùng nhau tập hát

Trên đường về qua núi đồi, bát ngát
Hoa hướng dương mọc ở tỉnh Clermont-Ferrand
Hiện giờ trời Montpellier mù mịt mưa giăng
Gây mát lạnh, nóng căng đã chìm lắng

Mưa với nắng cả hai đều thấy nặng
Nếu mưa hoài cũng lắm chuyện ưu phiền
Lũ lụt đến, đau khổ hóa niềm riêng
Chung ước muốn nắng lên mau đi nhé!
Montpellier, ngày 050806

Bài thứ 462 : ĐỢI EM VỀ


Em ơi! Anh đợi em về
Dù bao nhiêu nắng lê thê mưa hoài
Dãi dầu ướt dẫm sương rơi
Ái ân chăn gối, em ơi anh chờ

Đừng để mòn mỏi giấc mơ
Anh theo ngày tháng vô bờ nhớ em
Cõi lòng đơn lẻ con tim
Vườn yêu hoa bướm im lìm lạnh tanh

Em hãy về lại với anh
Đừng có đi nữa nỡ đành quên sao?
Buồm căng hạnh phúc lên cao
Thuyền tình thẳng lướt sóng trào triền miên

Phong ba bão tố cuồng điên
Anh đây một mực lái thuyền thủy chung
Về túp lều của uyên ương
Chứa chan mật ngọt yêu thương tuyệt vời

Mau về anh đợi em ơi!
Hồn thơ anh thả khắp nơi kiếm tìm
Nếu em làm lỡ cánh chim
Tổ xưa trông ngóng chờ chim bay về
Montpellier, 060806

Bài thứ  463 :  MÁU CHẢY VỀ TIM

Kiếp trước anh đã nợ em
Nợ em lời nguyện đôi uyên không thành
Mong sao tái ngộ rất nhanh
Kiếp này không để đoạn đành dở dang

Nên vừa gặp gỡ vội vàng
Yêu em chớp nhoáng, anh mang si tình
Dù em chưa mở niềm tin
Bướm đâu mới đến, lặng thinh tháng ngày

Anh đếm từng phút từng giây
Chờ em phúc đáp tỏ bày niềm riêng
Tâm não anh cứ triền miên
Canh thâu thao thức bóng em chập chờn

Sợ em để dạ dỗi hờn
Anh đây không có tô sơn khéo lời
Lo lắng em thả buông rơi
Thì hồn anh mãi muôn đời mất em

Anh hy vọng hết bóng đêm
Bình minh ló dạng nắng lên đầy trời
Chẳng còn mưa gió tơi bời
Vạn vật đầm ấm,bể khơi chìm sầu 

Vườn hoa yêu nở rực màu
Hương thơm ngào ngạt đón chào mùa xuân
Em cho anh vạn vạn lần
Vui sướng bên cạnh thiên thần tình em

Không còn ao ước gì thêm
Em là máu chảy về tim anh rồi !
070806

Bài thứ  464 :  CÔNG NƯƠNG ALICIA-LAN

Em ra đi làm bà ngoại của cháu
Alicia-Lan vừa đáo nhận kiếp người
Làm con  Hiền, Fred sánh đôi
Việt Pháp chung bước đường đời trăm năm

Ở Montpellier anh không nằm yên được
Cứ ra vào sau trước ngóng trông
Nhìn bãi xe anh nôn lòng
Ngày trôi mau hết em dong trở về

Anh cầu chúc mọi bề tốt đẹp
Cho mẹ con Hiền, Fred chức Cha
Từ lâu đôi lứa thiết tha
Phút giây hương lửa cho ra cụt vàng

Bây giờ đã vẹn toàn ao ước
Trời đất cho tiếp rước công nương
Alicia-Lan xinh đẹp dễ thương
Trong bầu âu yếm vô lường tình thâm

Paris hôm nay còn hầm nóng bức?
Ở Montpellier trời đang giụt gió giông
Một chút nắng chưa ấm lòng
Người chồng trong cảnh chờ mong vợ về
080806

Bài thứ  465 : EM CÓ NGHE

Em có nghe anh cất giọng hát
Bài vọng cổ “Lối Mộng Thiền Xưa”?
Trước đây tập dợt chưa vừa
Em đi vội vã, anh đưa lên đường

Ngày chủ nhựt dậm trường xa cách
Anh ở lại thử thách cô đơn
Nhớ em nhưng chẳng trách hờn
Vì em đi để làm tròn chức năng

Một người dì vượt băng biển cả
Đưa bốn cháu đến ngả trời Âu
Công thành danh toại không lâu
Có hết gia thất, vẹn câu nghĩa tình

Em phương xa giữ gìn sức khoẻ
Có khi nào em khẽ hát không?
Anh đây đã thuộc nằm lòng
Bài hai đứa dợt chưa xong ngày nào...

Có nghe anh cất cao tiếng hát?
Bài đầu “Mưa Lạnh Thảo Cầm Viên”
Anh và em hát liên miên
Sáng trưa chiều tối chép biên không ngừng

Những bài mình chưa từng nghe thấy
Em mê say miết mải ngân nga
Dù không đúng nhịp vẫn ca
Làm cho không khí trong nhà nhộn vui

Giờ đây anh lui cui một bóng
Ngày qua ngày lắng động tiếng em
Cắn răng chịu đựng ưu phiền
Ngoài mặt tươi tắn trong tim não nùng

080806

Bài thứ  466 : TỪ LÚC EM ĐI

Từ lúc em đi mặt trời mãi ngủ
Bình minh không hội tụ cụm mây xanh
Giông gió mưa khắp nẻo lá lìa cành
Anh nghe thấy chung quanh sầu trói chặt

Căn phòng trống rỗng ngày đêm lạnh ngắt
Anh thẫn thờ bỏ mặc hai bữa ăn
Bao tử anh như tủ lạnh đóng băng
Triền miên cổ họng ngăn cơn bụng  đói

Xoè đôi bàn tay, lòng anh tự hỏi
Mình còn sức lực gói bánh tình yêu?
Mới ngoài sáu mươi sức khoẻ kém nhiều
Liệu cầm được bao nhiêu ngày hạnh phúc?

Em đi rồi anh làm tên tù ngục
Bị khảo tra từng chút đớn đau thay
Nhịp đập con tim nhảy rối loạn hoài
Làm nhức nhối ở hai thái dương hệ

Có khi anh quỵ xuống vì mất thế
Không thăng bằng thân thể té nhào lăn
Một mình ngồi dậy mặt nhíu mày nhăn
Hơi thở ra nhọc nhằn không tả nỗi

Chắc tiền kiếp anh gây nhiều tội lỗi
Làm khổ em trăm mối vạn đau thương
Nên kiếp này hoán đổi chịu đơn phương
Sống vô nghĩa trên đường đời cuối chặng

Mong nơi đó em còn chút lo lắng
Tưởng về anh trĩu nặng nhánh suy tư
Gởi cho anh đôi giòng chữ, lá thư
Để anh biết chưa nhừ nát tình cảm

Bài thứ  467 : ANH KHÔNG NGHĨ...

Anh không nghĩ tình anh sớm mất
Mất tình em anh rất  khổ đau
Buồn nào hơn đứt lìa nhau?
Sợi dây thương đã cột vào lứa đôi

Anh không nghĩ xa xôi quên hết
Kỷ niệm mình thêu dệt thướt tha
Quãng ngày chung sống đậm đà
Chưa bao giờ để lệ sa, mắt sầu

Anh không nghĩ đời giàu trắc trở
Em và anh mãi ở gần nhau?
Vườn yêu trăm sắc vạn màu
Bướm hoa vờn lượn luôn đâu biết ngừng

Anh cứ nghĩ em dừng chân bước
Cuối con đường xuôi ngược gian lao
Gặp mối tình đẹp biết bao?
Xây lầu hạnh phúc ngút cao cổng trời!
 080806 


Bài thứ  468 : TÚP LỀU CỎN CON

Tấm thân anh khác nào hạt cát
Còn em là bát ngát đại dương
Một cơn  sóng nhẹ vấn vương
Cát vào bọt biển miên trường không rơi

Anh và em một trời một vực
Nhà khoa học kiến thức bao la
Em là cô giáo người ta
Còn anh đơn giản chỉ là thi nhân

Được em yêu vô ngần diễm phúc
Anh thề nguyện tới lúc tàn hơi
Thương em mãi mãi không vơi
Dù hoa đã nhạt sắc lơi hương nồng

Chữ thủy chung khắc lòng chàng thiếp
Hai đứa mình bước nhịp nhàng nhau
Vượt khó khăn mọi gian lao
Trầm luân bể khổ chẳng bao giờ phiền

Keo hạnh phúc dính liền đến chết
Dù không giàu vẫn phết tô son
Túp lều lý tưởng cỏn con
Chứa chan tình nghĩa tựa non biển trời

Bài thứ  469 : ĐÓN CHÀO

Anh tin tưởng em không đi mãi
Sẽ có ngày trở lại nhà xưa
Mà em từng nói rất ưa
Thích không thể tả bởi vừa lòng nhau

Sắt son nặng lời trao hai đứa
Thuở ban đầu chan chứa chưa vơi
Thiên đàng hạnh phúc mãn đời
Bên nhau như ánh trăng trời sáng đêm

Anh tin tưởng là em không nỡ
Vắng xa anh mãi  ở nơi đâu
Em ơi! Anh thức canh thâu
Nghe ngoài  gió thổi lòng sầu, nhớ nhung

Được tin em về khung trời cũ
Anh vui mừng mất ngủ đợi mong
Ngày mười tháng tám trời trong
Nắng vàng rực rỡ tỉnh Montpellier đón chào

 Bài thứ  470 : GÌN GIỮ

Hai ta bước tới cuối đường
Cõi tiên là sống yêu thương suốt đời
Trời cao biển rộng chứng lời
Thề nguyền hai đứa chẳng rời xa nhau

Dù hoàn cảnh khó khăn nào
Nắm tay dìu dắt chẳng bao giờ sờn
Trần gian nào có giản đơn
Dãy đầy toan tính thiệt hơn vô lường

Duy nhứt chỉ có tình thương
Tình thương cải thiện muôn đường nhân sinh
Đắm say thay đổi dáng hình
Chết rồi đem được theo mình những chi...?

Khuy áo còn cắt bỏ đi
Ngoài thân cát bụi thêm gì nữa đâu
Đạo đức, chung thủy  làm đầu
Chúng mình gìn giữ trước sau một lòng

Bài thứ  471 : HÃY NẮM TAY NHAU

Hãy nắm tay thật  chặt
Cùng đi hết con đường
Đừng có ai ngoảnh mặt
Bỏ nhau chốn đau thương

Tâm hồn đang được sưởi
Ấm áp thật vô lường
Sẽ sầu buồn tức tưởi
Nếu ai sống đơn phương

Hai ta cùng ca hát
Say đắm quên thời gian
Buồn tủi mãi chồng chất
Nơi xứ người ngút ngàn

Đi chung đường trần nhé
Đừng rẽ bước đi riêng
Tuổi đời không còn trẻ
Chia sẻ mọi ưu phiền

Bài thứ  472 : ĐỘC HÀNH

Con đường này quen thuộc
Hai đứa đi lang thang
Mỗi ngày để gầy bớt
Giờ độc hành miên man

Em rời con phố nhỏ
Đến ánh sáng kinh thành
Nhộn nhịp vui quá độ
Chắc quên chốn thôn lành?

Đời là như thế đó!
Mọi thứ đều mong manh
Như sương treo cọng cỏ
Mạnh được yếu cam đành

Em là cây hoa quí
Phải ở nơi đẹp trời
Còn tôi là bông bí
Leo giàn nhỏ chơi vơi

Vắng bước em đi bộ
Tôi càng đi lang thang
Để thấy lòng không ngỡ
Xa em quá vội vàng

Em vẫn còn nơi ngõ
Hồn thơ tôi không bay
Như lá vàng theo gió
Vô định cõi trần ai!
Ns.BKC phổ nhạc


Bài thứ  473 : NGÀY MỞ ĐẦU

Em ở trên Pa-ris
Có thấy đây những gì?
Monpellier anh vẫn thấy
Hình dáng em ngày đi

Em ngồi lái xe chạy
Anh nhìn theo sầu bi
Nghe cõi lòng trống trải
Anh đứng mãi ù lỳ

Gió mùa hè thổi thoáng
Anh phát lạnh cả người
Thẫn thờ bước lạng chạng
Cổ họng khô nghẹn lời

Vì sứ mệnh cao cả
Mình đành phải xa nhau
Thời gian tuy ngắn ngủi
Sợi  nhớ dài đến đâu...?

Ngày nào em trở lại
Anh hết thức canh thâu
Tiếng em cạnh lãi nhãi
Nghe bùi tai biết bao

Em ở trên Par-ris
Đoán biết anh làm gì?
Đang ngồi viết thư đó
Nhưng anh chẳng gởi đi

Vì viết rồi xé bỏ
Thùng rác đầy giấy nhầu
Đêm sắp tàn ngoài ngõ 
Trời sáng, ngày mở đầu

Bài thứ  474 : CHƯA CẠN LỜI TÂM SỰ

Ngoài trời mưa vẫn còn rơi
Lòng anh chưa hết nỗi vơi ưu buồn
Chập chờn hình bóng em luôn
Tâm trí anh tháo mở buồng nhớ nhung

Pa-ris lộng lãy vô cùng
Em đi có tưởng về vùng Montpel-lier?
Có người chồng đợi vợ về
Trong căn nhà nhỏ bốn bề lạnh tanh

Hằng đêm thao thức thâu canh
Choàng ôm chiếc gối miệng anh hỏi thầm
Giờ này ở chốn xa xăm
Em ngủ hay thức lắng tâm tư đầy...?

Nghe anh than vắn thở dài
Hòa lẫn trong tiếng mưa hoài chưa ngưng
Anh muốn cơn gió vang lừng
Đem đến cung bậc reo mừng tin vui

Em về anh hết lui cui
Viết thư tả nỗi ngậm ngùi tiễn đưa
Kể bao nhiêu cũng không vừa
Cái bầu tâm sự anh chưa cạn lời

Bài thứ  475 : XIN CHO ANH MỘT NGÀY

Anh xin em cho một ngày
Một ngày em trở về đây sống cùng
Cùng anh khép lại nhớ nhung
Nhung nhớ xa vắng, ngưng cung phiếm tình

Tình yêu nở ánh bình minh
Bình minh nắng trải đẹp xinh hoa đời
Đời anh chỉ có em thôi
Thôi đừng đi nữa, đơn côi anh hoài

Hoài mong em có một ngày
Ngày anh mừng đón vui thay em về
Về đây như đã nguyện thề
Thề rằng hai đứa tràn trề yêu thương

Thương cho đến cuối con đường
Đường đời bể ái vấn vương kiếp này
Kiếp này tay nắm lấy tay
Tay xây tổ ấm cho hai đứa mình


Bài thứ  476 : VỢ HỒI TRÀO

Cho tôi xin giấc ngủ
Quên nỗi nhớ triền miên
Vợ đi làm nhiệm vụ
Trông sanh đẻ : cháu Hiền

Một tuần lễ tôi thức
Mệt mỏi mắt quầng thâm
Lại lưng hành đau nhức
Chắc gió nhập vào thân

Liền gởi thư cho vợ
Báo cáo tôi ốm đau
Không có ai cạo gió
Dù uống thuốc nhức đầu

Vợ sẽ về ngày mốt
Tôi mừng vui biết bao
Cơn bệnh chắc sẽ hết
Để rước vợ hồi trào


Bài thứ  477 : PHÀM TỤC TRẦN AI

Đất Trời  có tự đời nào
Xa xưa, người chửa có vào thiên nhiên
Bồng Lai là một cõi tiên
Trần gian là chốn truân chuyên nợ đời

Hai tiên phạm tội tài trời
Lén rời tiên cảnh xuống nơi dương trần
Giao du những phút ái ân
Mà trên thượng giới cấm ngăn vô cùng

Tình yêu đã được đóng khung
Lứa đôi không bỏ thủy chung, thề nguyền
Trú lưu hạ giới triền miên
Dựng lều lý tưởng se duyên vợ chồng

Sớm trưa chiều tối duỗi rong
Vườn thơ chàng xướng, thiếp đong họa đầy
Bây giờ phàm tục trần ai
Sướng vui hơn chốn bồng lai cõi Trời


Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire