Nombre total de pages vues

dimanche 18 décembre 2016

Năm 2005 (408-435)


Bài thứ 408 : ANH THẤY TRONG MẮT EM

Trong mắt em anh thấy
Giọt mưa đọng long lanh
Hờn dâng lên xua đẩy
Lời dỗ dành của anh

Trong mắt em anh thấy
Giọt sương rơi lạnh tanh
Nỗi buồn em trùm lấy
Tâm hồn anh suốt canh

Trong mắt em anh thấy
Cơn gió thoảng lao xao
Một niềm tin thuở ấy
Chàng thiếp thành mai sau

Trong mắt em anh thấy
Mùa xuân đẹp biết bao
Trong không gian lộng lẫy
Ngày vui sẽ đón chào
171005

Bài thứ 409 : BÓNG CHIỀU

Chiều nghiêng
Nắng ngả nhớ em
Thuở nào say đắm rong thuyền yêu thương
Đơm hoa ước mộng thiên đường
Tương lai đôi lứa ngát hương ân tình

Chiều buông
Nắng thả màu xinh
Muôn phần cảnh sắc lung linh lịm dần
Hoàng hôn nhuộm tím trần gian
Bao la trời đất, mênh mang sương mờ

Chiều tan
Nắng vỡ hồn thơ
Vấn vương hình bóng bây giờ ngàn xa
Con đường tình đến hôm qua
Trái tim vội vã thiết tha yêu người

Chiều chiể̀u
Nắng đổ lá rơi
Muôn trùng phủ lấp mộ đời tri âm
Cưu mang số kiếp con tằm
Sợi tơ duyên dệt trăm năm không thành...
201005

Bài thứ 410 : TÌNH XA

Nỗi đau đời bởi trót tin
Ai từ độ ấy đem tình đi xa
Biền biệt hình bóng thướt tha
Cho đây sầu mấy trăng qua vẫn còn

Hoa lòng chớm nở màu son
Đong đầy mơ ước vẹn toàn tương lai
Phận duyên hạnh phúc đến ngày
Răng long đầu bạc chẳng phai nhạt tình

Thời gian gần gủi đẹp xinh
Hương yêu tỏa dưới bình minh nắng hồng
Triền miên dào dạt sóng lòng
Đường khuya sương đặc thấy không lạnh người

Bây giờ kỷ niệm tuyệt vời
Đã còn đâu ? Một góc trời cô liêu
Cố quên càng lại nhớ nhiều
Trong đêm lặng lẽ hắt hiu tâm hồn
221005

Bài thứ 411 : THẾ LÀ HẾT


Thế là hết
Đôi ta đành tan vỡ
Cuộc tình nồng, em trở mặt lạnh câm
Chưa thỏa lòng , em loan báo rộ rần
Trút mọi xấu xa quần anh bầm dập

Thế là hết
Em oán anh tới tấp
Thêm thân bằng chất cũi đổ dầu vào
Để ngọn lửa hờn bừng cháy lên cao
Em đốt sạch biết bao là kỷ niệm

Thế là hết
Ngàn năm em tẩn liệm
Cắt sợi tình anh quyện quấn tim em
Mà thời gian qua đôi bóng kề bên
Đồng tâm dẫu gập ghềnh không té ngã

Thế là hết
Chúng ta đành tan rã
Chỉ vì em quyết trả lại tình anh
Biết nói gì? Bởi vết thương không lành
Anh chuốc lấy tan tành thuyền ân ái

Thế là hết
Trường đời anh thất bại
Em cầm cờ hạ lệnh: Sát thủ quân
Anh sẵn sàng cho em được sáng danh
Một thục nữ hóa thành oanh liệt sĩ !

Thế là hết
Vì em khép lý trí
Lương tâm người tri kỷ đã còn đâu
Đáng tiếc thay cùng một kiếp người nhau
Sao không uống cạn bầu tình nhân ái
251005

Bài thứ 412 : ĐỪNG ĐÓNG CỬA TÌNH

Vầng trăng dệt ước mộng
Những vần thơ trào ra
Lả lơi cùng gió lộng
Với trần gian muôn hoa

Tóc em vờn như sóng
Cuồn cuộn hốt hồn ta
Lên cao tung bay bổng
Thấy huyền diệu bao la

Âm thanh trầm lắng đọng
Đêm về lai vảng xa
Bước chân người lạc lõng
Bên chiếc bóng nhập nhòa

Lê thê dài trông ngóng
Hình dáng em hôm qua
Mai nầy kề chung bóng
Cuộc đời của đôi ta

Trăm năm hòa sự sống
Thương nhau mãi đậm đà
Dù thời gian nhanh chóng
Tuổi đời sẽ không tha

Em ơi ta nôn nóng
Tuổi già sẽ không tha
Xin em đừng có đóng
Cửa tình anh thiết tha
26.10.05

Bài thứ 413 : NỤ HÔN ĐẦU

Tình mơ mộng xóa hết
Những kỷ niệm hôm qua
Từ đây kể như chết
Chết cuộc tình xuân ta !

Hình bóng em ly biệt
Ta nghẹn ngào xót xa
Lòng đớn đau thống thiết
Tiếc thương tình vỡ ra !

Em đi ta đơn chiếc
Ngày tháng lạnh lùng qua
Tâm sự ta ghi chép
Quạnh quẽ phương trời ta !

Đêm đêm nhìn bóng nguyệt
Hay nắng chiều nhạt nhòa
Thấy cõi lòng da diết
Héo úa nụ cười hoa !

Tin tưởng đời đẹp tuyệt
Tuổi dậy thì ngọc ngà
Nụ hôn đầu sấm sét
Gây hôn mê hồn ta !

Dù nay tình yêu hết
Ngàn năm mình cách xa
Ta vẫn nhớ tha thiết
Bờ môi em với ta !
271005

Bài thứ 414 : LỐI VỀ BÌNH AN

Ngày xưa...
Tình tự con tim
Lứa đôi từng bóng trăng đêm lững lờ
Lang thang mây gió vẩn vơ
Ngắm sông nhìn núi hồn thơ tuôn lời

Thề nhau tri kỷ suốt đời
Tràn đầy hạnh phúc không vơi nghĩa tình
Thời gian dẫu nhạt màu xinh
Tuổi đời chồng chất nhục vinh chẳng sờn

Nắng mưa quyến rủ cô đơn
Ngậm ngùi xua đuổi dỗi hờn hắt hiu
Hương xuân phảng phất muôn chiều
Tâm tư chia sẻ những điều không may

Xóa tan hình ảnh bi ai
Lệ sa không để nhạt phai sắc lòng
Dấu yêu thêm nữa mặn nồng
Hằn sâu ký ức mình trong kiếp này

Ngày nay...
Qua tuổi thơ ngây
Tóc tơ se kết cả hai vẹn toàn
Chỉ chờ về chốn bình an
Thiên thu giấc ngủ thênh thang tiên bồng

Trần gian để lại ít giòng
Giòng thơ xướng họa vợ chồng bên nhau
Răng long tóc bạc mái đầu
Phu du số kiếp, một bầu tình thâm !

Bài thứ 415 : VỠ ĐÔI THUYỀN MỘNG

Vỡ đôi thuyền mộng đưa về
Bến duyên chờ đợi vẹn bề trăm năm
Mưa đời đổ xuống lạnh căm
Con tim một thuở viếng thăm vườn tình

Thênh thang biển sóng lung linh
Cát vàng in dấu chân tình nhân qua
Giữ gìn kỷ niệm đậm đà...
Bỗng đâu giông bão bướm hoa rã rời

Hoàng hôn nhuộm tím chân trời
Phương nầy tê tái, không vơi lòng sầu
Vòng quay trái đất bể dâu
Tiếng yêu thương cất, hết câu ngọt ngào

Môi mềm đọng nụ hôn trao
Mà tâm cứ ngỡ không bao giờ tàn
Niềm vui thấu cõi thiên đàng
Nụ yêu vừa chớm đã tan biến rồi

Biết rằng thuyền mộng vỡ đôi
Bến duyên quạnh quẽ vắng người tri âm
Nhưng ta vẫn nhớ ngàn năm
Dù cho chẳng vẹn kiếp tằm nhả tơ
281005

Bài thứ 416 : MỐI TÌNH ĐẦU

Trong tim vẫn chưa mất
Hình bóng người ra đi
Mà tình xưa đành cất
Vào hộc tủ phân ly

Sóng buồn dâng đỏ mắt
Nhung nhớ mối tình si
Đã ru hồn say ngất
Thuở lứa tuổi xuân thì

Ước mơ tình duy nhứt
Hương lan tỏa trời mây
Mùa xuân hoa rạo rực
Khoe màu sắc tràn đầy

Ngờ đâu hồn đau nhức
Khi nghe tình yêu bay
Đêm quạnh hiu thao thức
Lòng rối loạn quaấn đầy

Lệnh Cha Mẹ ban trước
Em trả hiếu chia tay
Ngàn khổ đau mỗi bước
Chân rướm máu nào hay?

Nước mắt đâu chảy ngược
Cây đũa tình gãy hai
Cầu xin em hạnh phúc
Trọn vẹn hết kiếp này

Trăm vạn lần nói dứt
Nhưng sao vẫn đọa đày
Con tim không xóa được
Mối tình đầu gái trai
281005

Bài thứ 417 : TÌNH TAN VỠ

Tim yêu tan vỡ tình buồn
Lứa đôi hai ngả, xa nguồn suối yêu
Quẩn quanh ngày tháng cô liêu
Tâm hồn băng giá, uống liều đớn đau

Tim yêu tan vỡ ngàn sau
Những lời yêu dấu, bên nhau chẳng còn
Vấn vương thề nguyện sắt son
Thôi đành quên hết cho tròn sang ngang?

Tim yêu tan vỡ cung đàn
Thay vào tiếng nấc, cưu mang gánh sầu
Cuộc đời lận đận bể dâu
Không ngày tái ngộ bắc cầu tơ duyên

Tim yêu tan vỡ vô biên
Xót xa nhức nhối con tim đêm ngày
Chôn vùi kỷ niệm đắm say
Thuở nào đôi lứa sánh vai đường tình
301005

Bài thứ 418 : MƯA

Mưa tuôn đổ xuống xứ người
Mưa làm ướt lá, hoa tươi nhạt màu
Mưa rơi buồn nhớ nhà sao
Thuở xưa thơ ấu biết bao êm đềm

Trên quê hương sống bình yên
Giọt mưa thấm mát đất, thêm lòng người
Dù trong giây phút mưa thôi
Rủ nhau tắm gội vui chơi giữa trời

Bây giờ biền biệt quê tôi
Mưa rơi cô quạnh, kiếp người lưu vong
Mưa đêm giá lạnh tim lòng
Nghe như tiếng nguyện cầu mong ngày về

Mưa trôi sạch hết não nề
Mưa tình đổ xuống sum xuê cuộc đời
Giã từ biệt xứ nổi trôi
Đại dương ngăn cách xa xôi nghìn trùng
311005

Bài thứ 419 : THU VIỄN XỨ

Mùa thu về trên quê người xứ lạ
Ta biệt quê nhà đã mấy trăng thanh?
Nhớ thuở xa xưa đất nước dân lành
Lòng chất phác không tranh đua danh lợi

Trời hừng sáng ra ruộng đồng cày xới
Đến tà dương phơi phới bước chân về
Thổi cơm chiều, đêm xuống phủ thôn quê
Tiếng dế gáy ủ ê bờ cỏ dại

Ánh đèn dầu le lói người soi nhái
Bác ngư dân quăng thảy lưới trên sông
Tiếng mẹ ru con ngủ cảm xúc lòng
Hè đến cánh phượng hồng rơi ngập đất

Còn nhiều lắm kỷ niệm đẹp đã mất
Theo nước non chồng chất những đau thương
Tháng tư ngày cuối lâm cảnh đoạn trường
Đến mức độ tha hương sầu miên viễn

Quê hương hỡi ! Hình ảnh quê bất biến
Trong lòng người lưu luyến mãi ngàn sau
Ngàn sau dù bất cứ thế hệ nào
Tình yêu nước không bao giờ xóa được!
311005

Bài thứ 420 : XUÂN VỀ

Xuân về muôn hoa nở
Nắng hồng trải thênh thang
Lòng người phơi phới mở
Niềm vui đến ngập tràn

Xuân về tình hớn hở
Đắm say yêu miên man
Không gian tươi thắm trổ
Bướm bay lượn dịu dàng

Đàn chim én về tổ
Bóng chiều xế hôn hoàng
Đêm xuống trăng lên tỏ
Soi sáng cả trần gian

Tiếng bước tình nhân gõ
Trên đường phố khuya sang
Kỷ niệm đẹp nào đó
Hai đứa đều mơ màng

Ngày mai xác pháo nổ
Lót gót người sang ngang
Nhưng đời thường trắc trở
Mình không thoát lỡ làng

Chuyện phu thê dang dở
Hẹn gặp kiếp sau này
Chúng mình sẽ tái ngộ
Nối sợi duyên đứt hai
011105

Bài thứ 421 : BÂNG KHUÂNG 2

Mùa thu lá rụng trời sầu
Mưa phùn lất phất, một bầu nhớ nhung
Em đi trống vắng lạnh lùng
Tim anh đau đớn, gãy khung cửi tình

Lứa đôi, chìm đắm niềm tin
Sông sâu biển thẳm, hành trình tương lai
Đời anh chẳng khác gió mây
Gặp cơn bão tố, bi ai đường trần

Bể dâu tàn phá hồn xuân
Đang tràn mơ ước bỗng dâng nghẹn ngào
Vì em đem cất chiêm bao
Trái tình cắt  xẻ đôi đau cõi lòng

Triền miên trong mắt lệ đong
Theo dòng tư tưởng, hương nồng còn đây
Tỏa lan quấn quyện ngất ngây
Quay về quá khứ, đọa đày xác thân

Mỏi mòn theo bóng trăng vầng
Đêm thâu thơ thẩn bâng khuâng quãng đời
Xế chiều có được thảnh thơi
Hay là hiu hắt đến hơi thở tàn?
041105

Bài thứ 422 : ĐƯỜNG VỀ CHÁNH ĐẠO

Đường về chánh đạo ngàn năm
Hương thơm bát ngát trong tâm hồn người
Bất biến, ánh sáng chói ngời
Muôn phương tình nghĩa tuyệt vời hoan ca

Đường về chánh đạo nở hoa
Thành tâm nhân thế vượt qua ưu phiền
Trần ai bể khổ triền miên
Ngỏ hầu thanh thản căn duyên kiếp người

Đường về chánh đạo khắp nơi
Lửa tình dập tắt, xa rời đam mê
Dỗi hờn cũng bỏ bên lề
Cho theo dòng nước trôi về ngàn xa

Đường về chánh đạo thiết tha
Nắng hồng sưởi ấm đậm đà không gian
Cùng nhau tiến bước lên đàng
Từ bi hỉ xả, thiên đàng mộng mơ

Đường về chánh đạo mong chờ
Người đi lạc nẻo bến bờ thương nhau
Lắng nghe chuông mõ kinh cầu
Cho lòng thoát những u sầu cưu mang

Đường về chánh đạo thênh thang
Ngàn sau vĩnh cửu đài trang luân hồi
Kiếp người nhận mãi không thôi
Phước ân muôn thuở theo lời Phật khuyên !
091105

Bài thứ 423 : HOA SEN

Hoa Sen nở bốn mùa trăng
Trăng tỏa sáng rực tưởng rằng Thái dương
Dương gian bá tánh thập phương
Phương Phật như thể đại dương nhân từ

Hoa Sen nở nụ tâm tư
Của người gặp cảnh lắc lư thuyền đời
Trên cơn sóng khổ không vơi
Cát bụi bay phủ đất trời nương thân

Hoa Sen nở đẹp vô ngần
Ngắm nhìn say đắm lòng dâng mộng tràn
Thoát được mưa đổ nắng sang
Thủy triều con nước, tình mang chán chường

Hoa Sen nở mãi màu thương
Cho nhân gian thấy con đường thiện tâm
Cởi dây oan, bỏ sai lầm...
Cội phúc hưởng lấy muôn phần lai sinh
111105 
Nhạc sĩ Lê Mộng Nguyên phổ nhạc



Bài thứ 424 : GIAO CẢM

Nhìn gió cuốn lá vàng rơi
Bên đường đầy dấu chân người chưa phai
Thu về mưa đổ xuống hoài 
Mặt trời thức muộn, nắng mai không chào

Nhìn gió cuốn lá bay đâu?
Bay đâu tới tận phương nào lá rơi?
Phủ đường lắp dấu chân người
Đi qua bước lại không vơi tháng ngày

Nhìn gió cuốn lá lìa cây
Xác xơ màu sắc đổi thay theo mùa
Lắng nghe có tiếng động khua
Tưởng chừng như gió đang đùa lá chơi

Nhìn gió cuốn lá khắp nơi
Giống đàn chim lượn dưới trời hoàng hôn
Lâng lâng giao cảm tâm hồn
Tai nghe vẳng tiếng mõ chuông của chùa !
121105 

Bài thứ 425 : CHỜ TRĂNG

Trăng đâu trăng bóng đêm chờ?
Chờ trăng hiện để nên thơ hồng trần
Hát vang lãnh lót vô ngần
Lời ca khắp nẻo xa gần khoan thai !

Trăng đâu trăng tới đêm nay
Đợi trăng tỏa sáng trần ai mong chờ
Mát tươi tình thắm mộng mơ
Ước nguyền trọn vẹn đường tơ duyên người !

Trăng đâu trăng đến đêm chơi
Nếu trăng mù mịt màn trời tối tăm
Suốt canh lặng lẽ âm thầm
Thi nhân thao thức nhả tằm bút nghiên !

Trăng đâu trăng bóng đêm tìm
Gió mây sao cũng im lìm quạnh hiu
Trăng ơi lệ đã chảy nhiều
Chẳng bao giờ cạn tim yêu không thành !

Trăng đâu trăng chẳng dỗ dành
Tiếng kêu rên rĩ chung quanh côn trùng
Như lời than thở mông lung
Muôn loài chịu kiếp khốn cùng dương gian !

Trăng đâu trăng sắp sửa tàn
Tàn đêm ảo ảnh, mộng vàng xa xăm
Nơi đâu vĩnh cửu ngàn năm
Êm đềm thanh thản hết cầm đớn đau
151105

Bài thứ 426 : NGƯỚC NHÌN

Ngước mắt nhìn bầu trời viễn xứ
Lòng nhớ nhung đủ thứ hiện về
Trong tâm não hình bóng hương quê
Có sông núi, con đê, đồng ruộng...

Ngước mắt nhìn vầng trăng soi xuống
Màn đêm khuya lá uống sương rơi
Lung linh cành theo gió đùa chơi
Văng vẳng tiếng ru hời vọng lại

Ngước mắt nhìn mây trời trôi mãi
Dòng thời gian vẫn chảy không dừng
Cuộc đời người buồn tủi nào ngưng
Giọt lệ ứa trong từng đôi mắt

Ngước mắt nhìn đường về cố quốc
Trái tim đau chồng chất bao giờ
Thuở can qua liệm hết tình thơ
Mấy mươi năm đợi chờ ngày mới

Ngước mắt nhìn tương lai hồ hởi
Bốn phương trời phấn khởi hồi hương
Giã từ kiếp lưu lạc đoạn trường
Vui sống với tình thương đoàn tựu
161105

Bài thứ 427 : XUÂN SANG

màu tươi hoa lá vào xuân
hương thơm ngào ngạ̣t
lâng lâng hồn người
đắm say sắc đẹp xanh tươi
trần gian chan chứa
tình người tha hương

vào xuân hoa nở khắp đường
đón chào mừng tuổi
mộng vương vấn tình
tình yêu nhân loại vô hình
trong tim óc giữ
niềm tin thành trì

xuân về an ủi người đi
niềm vui chia sẻ
những gì đớn đau
đớn đau chồng chất một bầu
trên môi vẫn thắm
đượm màu không vơi
không vơi xứ lạ quê người
in trong đôi mắt
chẳng lơi ngậm ngùi

xuân xưa vui quá là vui
biết bao hình ảnh
sống nuôi dưỡng đời
hôm nay xuân đã đến rồi
không có tiếng pháo
trống nhồi theo lân
xứ người cũng đón rước xuân
lặng yên nào khác xuân sang quê nhà
171105

Bài thứ 428 : MÂY

Nhìn mây bay thấy cõi lòng
bâng khuâng tràn ngập
ước mong ngày về
quê hương hết cảnh tái tê,
dứt đời lưu lạc
não nề biến tan.

Nhìn mây bay mãi miên man,
tâm hồn viễn xứ
thở than nhớ nhà
Người tha hương vẫn thiết tha
một ngày cố quốc
trổ hoa thanh bình.

Nhìn mây bay dưới nắng xinh
Tưởng về quá khứ
quê mình ngày xưa…
trăng thanh gió mát rượi đưa
tuổi xuân tình tự
sớm trưa dạt dào.

Nhìn mây bay tựa sóng trào
cuốn mơ mộng đến
phương nao sáng ngời,
Sum suê hoa lá tốt tươi,
Trời xanh ấm áp
tình người sắt son
191105

Bài thứ 429 : GIÓ

Gió đưa hương tỏa khắp nơi
Trăm hoa đua nở dưới trời xanh trong
Chan hòa ánh nắng mênh mông
Đầy vơi cát bụi cả lòng không gian

Vấn vương gió bạt xa ngàn
Biển sông, nhung nhớ thời gian lắng chìm
Nước non dĩ vãng êm đềm
Nguồn vui chất chứa con tim đậm đà

Tình yêu, gió cuốn bay xa
Bốn phương nhận kiếp xót xa đời người
Triền miên cuộc sống nổi trôi
Xác hồn gởi lại đất trời Mỹ Âu

Cội nguồn ngôn ngữ bể dâu
Đang liệm dần hết những câu chí tình
Đợi chờ gió trở niềm tin
Đàn chim về lại tổ mình hót vang

Ban mai bướm lượn dịu dàng
Gió ru cây lá rộn ràng giăng tơ
Dập dìu hình bóng lẳng lơ
Như là dòng suối nên thơ hữu tình
201105

Bài thứ 430 : NẮNG

Nắng lên cho ấm lòng nhau
Khắp nơi thắt chặt thâm sâu tình người
Gặp cơn bão tố mưa rơi
Cỏ cây xơ xác, cảnh đời tan hoang

Nắng lên muôn lối nhuộm vàng
Mát xanh tươi thắm nồng nàn yêu đương
Muôn loài trong cõi vô thường
Sẻ chia từng chút đoạn đường trần gian

Nắng lên cho ráo lệ tràn
Trên môi vị đắng chứa chan khổ sầu
Mảnh đời rớt xuống vực sâu
Nhiễu nhương đất nước đớn đau chia lìa

Nắng lên như ánh trăng khuya
Trong mây trần thế đầm đìa tang thương
Chập chùng chân bước ly hương
Nghìn trùng xa cách miên trường trời Âu !

Nắng lên chảy hết dãi dầu
Đọng trên mái tóc nhuốm màu nhạt phai
Phai theo bao nỗi đắng cay
Mải miết buồn nhớ dâng đầy buồng tim
211105

Bài thứ 431 : MƯA TRỜI MƯA ĐỜI

Mưa trời đến lúc phải ngưng !
Mưa đời thì chẳng có ngừng lại đâu?
Mưa trời tươi tốt hoa mầu
Mưa đời vì gãy nhịp cầu tình thương

Mưa trời ướt đất muôn phương
Mưa đời thành lũ vô lường bi ai !
Mưa trời hạt ngắn, hạt dài
Mưa đời vô ảnh, lạnh hoài ngàn năm

Mưa trời tiếng sét vang ầm
Mưa đời lắng đọng âm thầm đớn đau
Mưa trời từ cõi trời cao
Mưa đời lúc vẫy tay chào biệt ly !
211105

Bài thứ 432 : LỬA TÌNH

Mười năm đều Tìm Kiếm
Nay Đã Gặp người yêu
Hai tâm hồn Chuyển Bến
Bến Mơ đẹp mỹ miều

Em Với Ta chung chuyến
Chung một chuyến đò chiều
Rạo rực mong Em Đến
Đến ngập tràn hương yêu

Ấm Lòng niềm vui tới
Xây dựng bức tường tình
Cõi Riêng Ta hằng đợi
Lời Vàng Đôi Lứa tin

Mười năm đều Tìm Kiếm
Kiếm đến tuổi bạc đầu
Cùng Cảnh Ngộ miên viễn
Cuộc đời an ủi nhau

Thiên Thu vòng tay ấm
Muôn Thuở đều ngọt ngào
Với trái tim nồng thắm
Lửa Tình cháy buồn đau
231105
Nhạc sĩ Lã Mộng Thường phổ nhạc


Bài thứ 433 : ƯỚC MƠ

Ước mơ giục giã ngàn xa
Còn lời thắm thiết nở hoa mỹ miều
Đường về bát ngát hương yêu
Tình quê rạo rực, dập dìu dáng xuân

Ước mơ hy vọng sắp gần
Gặp nhau thắt chặt tình thân kiếp người
Không quên cảnh ngộ chơi vơi
Trùng dương vượt sóng đưa đời tha hương

Ước mơ tiếng hát vang đường
Lời ca vùi lắp cung vương bậc sầu
Không gian lan tỏa ánh màu
Môi cười nở nụ lao xao vạn lòng

Ước mơ thuyền mộng xuôi giòng
Cội nguồn lưu lạc mênh mông quay về
Tương phùng chấm dứt lê thê
Xứ người từ lúc Sử đề sang trang!
251105

Bài thứ 434 : GIÓ ĐÔNG

Mùa đông cơn gió thổi lạnh buốt
Thấu tâm can tình chuốc buồn đau
Mắt môi héo úa nhạt màu
Từ khi đời gãy nhịp cầu duyên tơ

Vết thương lòng bao giờ mới hết?
Tháng ngày ôm dệt mộng tình say
Hương tỏa ngào ngạt cùng ai
Tương tư tổ ấm dựng xây địa đàng

Mừng vui chưa dâng tràn lại cạn
Nguồn yêu thành dĩ vãng ngàn năm
Chim bay về nẻo xa xăm
Cho đây lạc lỏng bước chân bên đường

Đón đưa thuở nào vấn vương mãi
Buổi chiều mưa, nắng trải sớm mai
Lứa đôi giờ đã chia tay
Nhưng bao kỷ niệm chẳng phai nhạt nhòa !
101205

Bài thứ 435 : VẮNG BÓNG ANH
(Tưởng niệm Cố Nhạc sĩ Hiếu Anh)

Giáng sinh nầy mất đời nhạc sĩ
Làng Âm Nhạc trân quý tiếc anh
Một tài hoa vắn số kiếp sanh
Sáu mươi bốn tuổi anh đành biệt ly

Cõi dương trần còn ghi đậm nét
Dòng nhạc anh tha thiết chân tình
Yêu thương lãng mạn nhân sinh
Xứ người nhung nhớ nước mình xa xôi

Bài thơ “ Chuông Noël” còn lưu giữ
Bao kỷ niệm mãi ngự không phai
Dù anh về Chúa miệt mài
Trần gian bất biến những bài phổ thơ

ANH ƯỚC – ĐỪNG bao giờ thay đổi
TÌNH ANH một mực trổi thủy chung
Bạn đời đến phút sau cùng
Ngờ đâu anh sớm nhập vùng tử vong

Giáng sinh sắp đến vòng xoay vũ trụ
Luật tuần hoàn anh ngủ ngàn năm
Trong đêm thánh lễ chuông ngân
Thân bằng quyến thuộc lệ dâng chan hòa
141205
Ns. BKC phổ nhạc



Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire